Qua lời văn của Trouble, đây là 1 câu chuyện hoàn toàn có thật. Đầy đau thương và máu ass...
Cổ nhân có câu: “3 con gà quay thì tốt hơn 1 con gà quay, mà 1 con gà quay thì tốt hơn 3 dĩa trái cây.”
Tuy vậy, cái tôi thực sự muốn nhấn mạnh ở đây không phải là gà quay hay trái cây gì sất. Chỉ đơn giản là câu ngạn ngữ trên cố ý muốn dạy khéo cho chúng ta về lòng tham lam.
Tôi đã từng có vài người bạn thời cấp III, nhắc đến đây thì chợt kỷ niệm lại tràn về chan chứa. May mà tôi chưa có rớt năm nào cả.
Lại nói về những người bạn thân của tôi, thân thì cũng không hẳn thân đến mức có thể lấy nhau được đâu. Nhưng cũng đủ thân để chia sẽ cho nhau từng mẩu bánh tráng nho nhỏ hay những viên nước đá trong suốt còn sót lại trong bịch nước ngọt. Ấy thế mà… chuyện đó đã xảy đến… nó quá đột ngột… nó quá nhanh… nhanh đến mức tôi có cảm giác như mình vừa nốc trợn 3 vỉ Panadol Extra xong liền quay sang vi vu trên chiếc tàu lượn siêu tốc chạm ngưỡng 150km/h vậy.
Mà cũng không hẳn là kinh hoàng đến vậy, nói tóm lại là nó đột ngột quá nên tôi có cảm giác hơi sốc tí thôi.
Đó là dịp lễ tốt nghiệp. Điều đó chứng tỏ rằng tôi đã tốt nghiệp cấp 3 và đang chuẩn bị đương đầu với kì thi ĐH chó má kia.
Vâng! Khi đã giã từ lớp học và bạn bè xong xuôi, tôi thẫn thờ mở tầm nhìn của mình ra xa để quan sát toàn cảnh mái trường mến-yêu-vãi-lìn ấy, nơi mà tôi đã cố công mài đít trên ghế đến nỗi phải thay những 3 cái quần trong 3 năm học. Vâng! Thân thương biết bao… nhớ biết bao…
“Hey! Trym én.”
Và rồi có thằng khốn nạn nào đó đã cắt ngang dòng cảm hứng vô cùng lãng mạn ấy của tôi bằng một chất giọng hết sức đĩ thõa và cái kiểu chào hỏi của nó cũng mang theo phong cách cùng âm hưởng đĩ ko kém.
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Gì đấy?”
“Hùn $ mua hoa tặng cô mày.”
“Bao nhiêu?”
“110k!”
“Móa! Mày mua hoa ăn thịt người hay sao vậy? … Ấy khoan, mà sao mày biết trong túi tao chỉ còn đúng 110k?”
“Thì tại gấp quá, tao cũng không đem quỹ theo nên nhờ mày trích ra hộ vậy nhé. Vài bữa tao trả.”
Đíu má, tôi quên. Thằng này là A, nguyên vốn là thủ quỹ nên với $ nó nhạy hơn cả chó.
“Nhớ trả đấy ông thần!”
“Có gì tao bảo cả lớp góp lại trả cho, phần mày 10k là đủ rồi.”
…
Vài hôm sau, gió cũng đã ngừng thổi, mưa cũng đã ngừng rơi, con chó cũng chẳng còn nằm chỗ cũ…
Tôi đang cố tận hưởng bản thân trong căn phòng ọp ẹp vang đầy tiếng súng của trò BDTT (Sudden Attack). Tôi bắn súng nhưng trong lòng không vui, rất không thoải mái bởi lòng trống trải… mà ví cũng trống vắng.
Tôi tự hỏi trong vô vọng: “Đíu móa! Tiền bạc đâu cả rồi?”
Và rồi: “Anh L đẹp trai thần thánh vô đối oiiiiiiiiiiii, có phone kìa.”
Chuông đt của tôi thật hoành tráng các bạn nhỉ?
“Hey! Trym én”
Tôi cúp máy, đúng là nó rồi, đích thị là thằng thủ quỹ có cái mũi nhạy hơn chó cùng bản năng sinh ‘tiền’ vô cùng mạnh mẽ đó. Tôi sợ hãi, nhưng rồi chợt nhớ ra một chuyện…
“Mẹ mày, sao lại cúp máy? Bọn tao tổ chức tiệc bên nhà cô đấy, qua ăn không, ăn thì hùn 100k đây?”
“Tao… thật ra thì cạn veo…”
“Sao? Hết $ à? Láo! Mày dạo này kỳ lắm đấy, sao lại tính toán tiền bạc với anh em chứ? Cái gì? Mày chửi tao à? Lại còn bảo là ko tính toán với tao, hay mày tính với cô giáo? Hả? Mày chửi cô luôn à? Dẹp đi! Tao đi báo cho cả lớp đây.”
Choáng vãi lìn! Tôi thực sự quá sức kinh ngạc với trình chém gió của thằng ôn này… imba vật.
…
Vài ngày nữa lại trôi qua.
“L kỳ quá, sao ko đi dự tiệc ở nhà cô.”
“Bữa đó L hết $. À mà cậu bảo lớp khỏi trả tớ 100k nữa nhé, coi như tớ phụ lớp chút ít.”
Nhỏ girl này là 1 trong những đứa bạn thân của tui, tên là B.
“Vắng L ai cũng mừng… à ko, buồn.”
“Thế rốt cuộc sang đây có chuyện gì?”
“Đuổi thì tui về…”
“Vậy… không tiễn nhé.”
Đột nhiên nhỏ quay sang: “Cái gì ra cái đó, $ của L nhất định tui sẽ bảo bọn nó trả, đầu tháng 8 nhé.”
Tôi cười khổ ngoài mặt nhưng trong bụng thì cười rõ to.
…
Đầu tháng 8, gió mùa thu mẹ ru thì em con ngủ.
Im phăng phắc, bặt vô âm tín…
Tôi đợi đến mãi, trong lúc đợi thì bắn SA, ngảnh lại thì đã thấy mình lên Đại Tá…
“Không lẽ bọn nó quịt mình nhỉ?”
To be continue...